International Trainning Program
Would you like to react to this message? Create an account in a few clicks or log in to continue.

International Trainning Program

Class F01C
 
HomePortalLatest imagesSearchRegisterLog in

 

 TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm)

Go down 
4 posters
AuthorMessage
đờithừa
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
đờithừa


Posts : 291
Join date : 2008-03-14

TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Empty
PostSubject: TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm)   TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Icon_minitimeSun Mar 16, 2008 1:03 pm

Bạn có biết phần nào trên cơ thể quan trọng nhất không?

Mẹ tôi đã ra một câu đố: "Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể hả con?"
Ngày nhỏ, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với con người nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: "không phải đâu con. Có rất nhiều người trên thế giới này không nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục suy nghĩ về câu đố đó đi nhé, sau này mẹ sẽ hỏi lại con."
Vài năm sau, tôi đã nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế đôi mắt là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: "Con đã học được nhiều điều rồi đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vi vẫn còn nhiều người trên thế gian này chẳng nhìn thấy gì."
Đã bao lần tôi muốn mẹ nói ra đáp án, và vì thế tôi toàn đoán lung tung. Mẹ chỉ trả lời tôi: "Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của mẹ."
Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý của tôi qua đời. Mọi người đều khóc vì thương nhớ bà. Một mình tôi đã vừa đạp xe vừa khóc trên suốt chặng đường 26 km từ thị xã về quê trong đêm mưa rào ngày 4/5 âm lịch của năm đó. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được gặp bà lần cuối. Nhưng tôi đến nơi thì đã muộn mất rồi.
Tôi đã thấy bố tôi gục đầu vào vai mẹ tôi và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố khóc như tôi.
Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: "Con đã tìm ra câu trả lời chưa?" Tôi như bị sốc khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi chỉ nghĩ đó là một trò chơi giữa hai mẹ con thôi.
Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án: "Con trai ạ, phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai."
Tôi hỏi lại: "Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?"
Mẹ lắc đầu: "Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào."
Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải là "phần ích kỷ", mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.
Back to top Go down
đờithừa
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
đờithừa


Posts : 291
Join date : 2008-03-14

TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Empty
PostSubject: Re: TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm)   TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Icon_minitimeSun Mar 16, 2008 1:03 pm

Đây là một topic dành cho các câu chuyện nghiêm túc. Mong mọi người cùng đóng góp


Last edited by đờithừa on Tue Mar 18, 2008 9:58 pm; edited 1 time in total
Back to top Go down
đờithừa
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
đờithừa


Posts : 291
Join date : 2008-03-14

TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Empty
PostSubject: Re: TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm)   TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Icon_minitimeMon Mar 17, 2008 9:00 am

Có một người đàn ông yêu thích mỹ thuật. Ông ta say mê đến mức gần như sống vì niềm say mê của mình. Sưu tập tranh là mục tiêu cả đời của ông. Ông làm việc rất chăm chỉ để dành tiền tiết kiệm nhằm mua thêm các tác phẩm hội họa cho bộ sưu tập của mình. Ông mua rất nhiều tác phẩm của các họa sỹ nổi tiếng.
Người đàn ông này đã góa vợ. Ông chỉ có một người con trai. Ông đã truyền lại cho con mình niềm say mê sưu tầm đó. Ông rất tự hào về con trai của mình khi anh ta cũng trở thành một nhà sưu tầm nổi tiếng như ông.
Một thời gian sau, đất nước bỗng có chiến tranh. Người con trai, cũng như mọi thanh niên khác, lên đường tòng quân. Và sau một thời gian thì câu chuyện xảy ra...
Một hôm, người cha nhận được một lá thư thông báo rằng người con đã mất tích khi đang làm nhiệm vụ. Người cha đau khổ đến tột cùng. Thật là khủng khiếp khi người cha không thể biết được điều gì đang xảy ra với con mình.
Vài tuần sau ông nhận được một lá thư nữa. Lá thư này báo với ông rằng con ông đã hy sinh khi làm nhiệm vụ. Ông gần như chết đi một nửa người. Thật khó khăn khi đọc tiếp lá thư đó, nhưng ông vẫn cố. Trong thư, người ta báo rằng con ông đã rút lui đến nơi an toàn. Nhưng thấy trên bãi chiến trường vẫn còn những đồng đội bị thương, con ông đã quay lại và đưa về từng thương binh một. Cho đến khi đưa người cuối cùng về gần đến khu vực an toàn thì con ông đã trúng đạn và hy sinh.
Một tháng sau, đến ngày Noel, ông không muốn ra khỏi nhà. Ông không thể hình dung được một Noel mà thiếu con trai mình bên cạnh. Ông đang ở trong nhà thì có tiếng chuông gọi cửa. Đứng trước cửa nhà là một chàng trai tay cầm một bọc lớn.
Chàng trai nói "Thưa bác, bác không biết cháu, nhưng cháu là người mà con bác đã cứu trước khi hy sinh. Cháu không giàu có, nên cháu không biết đem đến cái gì để đền đáp cho điều mà con bác đã làm cho cháu. Cháu được anh ấy kể lại rằng bác thích sưu tầm tranh, bởi vậy dù cháu không phải là một họa sỹ, cháu cũng vẽ một bức chân dung con trai bác để tặng cho bác. Cháu mong bác nhận cho cháu."
Người cha đem bức tranh vào nhà, mở ra. Tháo bức tranh giá trị nhất vẫn treo trên lò sưởi xuống, ông thay vào đó là bức chân dung người con. Nước mắt lưng tròng, ông nói với chàng trai "Đây là bức tranh giá trị nhất mà ta có được. Nó có giá trị hơn tất cả các tranh mà ta có trong căn nhà này."
Chàng trai ở lại với người cha qua Noel đó rồi hai người chia tay. Sau vài năm, người cha bị bệnh nặng. Tin tức về việc ông qua đời lan truyền đi rất xa. Mọi người đều muốn tham gia vào cuộc bán đấu giá những tác phẩm nghệ thuật mà người cha đã sưu tầm được qua thời gian. Cuối cùng thì buổi bán đấu giá cũng được công bố vào ngày Noel năm đó. Các nhà sưu tầm và những nhà đại diện cho các viện bảo tàng đều háo hức muốn mua các tác phẩm nổi tiếng. Toà nhà bán đấu giá đầy người. Người điều khiển đứng lên và nói "Tôi xin cám ơn mọi người đã đến đông đủ như vậy. Bức tranh đầu tiên sẽ là bức chân dung này..."
Có người la lên "Đó chỉ là chân dung đứa con trai ông cụ thôi! Sao chúng ta không bỏ qua nó, và bắt đầu bằng những bức có giá trị thật sự?"
Người điều khiển nói "Chúng ta sẽ bắt đầu bằng bức này trước!"
Người điều khiển bắt đầu "Ai sẽ mua với giá $100?"
Không ai trả lời nên ông ta lại tiếp "Ai sẽ mua với giá $50?"
Cũng không có ai trả lời nên ông ta lại hỏi "Có ai mua với giá $40?"
Cũng không ai muốn mua. Người điều khiển lại hỏi "Không ai muốn trả giá cho bức tranh này sao?" Một người đàn ông già đứng lên "Anh có thể bán với giá $10 được không? Anh thấy đấy, $10 là tất cả những gì tôi có. Tôi là hàng xóm của ông cụ và tôi biết thằng bé đó. Tôi đã thấy thằng bé lớn lên và tôi thật sự yêu quý nó. Tôi rất muốn có bức tranh đó. Vậy anh có đồng ý không?"
Người điều khiển nói "$10 lần thứ nhất, lần thứ nhì, bán!"
Tiếng ồn ào vui mừng nổi lên và mọi người nói với nhau "Chúng ta có thể bắt đầu thật sự được rồi!" Người điều khiển nói "Xin cảm ơn mọi người đã đến. Thật là vinh hạnh khi có mặt những vị khách quý ở đây. Bữa nay chúng ta sẽ dừng tại đây!"
Đám đông nổi giận "Anh nói là hết đấu giá? Anh vẫn chưa đấu giá toàn bộ các tác phẩm nổi tiếng kia mà?" Người điều khiển nói "Tôi xin lỗi nhưng buổi bán đấu giá đã chấm dứt. Mọi người hãy xem chúc thư của ông cụ đây, NGƯỜI NÀO LẤY BỨC CHÂN DUNG CON TÔI SẼ ĐƯỢC TẤT CẢ CÁC BỨC TRANH CÒN LẠI! Và đó là lời cuối cùng!”
Back to top Go down
đờithừa
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
đờithừa


Posts : 291
Join date : 2008-03-14

TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Empty
PostSubject: Re: TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm)   TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Icon_minitimeMon Mar 17, 2008 10:12 pm

Vào một buổi chiều chủ nhật nắng vàng ấm áp tại Oklahoma City, Bobby Lewis, một người cha tuyệt vời, đưa hai đứa con trai nhỏ đi đến sân chơi thiếu nhi. Anh đến quầy bán vé và hỏi "Giá vé bao nhiêu vậy anh?"
Người bán vé trả lời "Ba đô cho anh và ba đô cho trẻ em trên sáu tuổi. Nếu mà bé nào bằng hoặc dưới sáu tuổi thì vào cửa tự do. Các con của anh bao nhiêu tuổi rồi?"
Bobby trả lời "Bé này 3 tuổi và bé này 7 tuổi, vậy tôi phải trả cho anh 6 đô."
Người bán vé kêu lên "Anh trúng xổ số hay sao? Nếu anh nói đứa con lớn của anh 6 tuổi anh có thể tiết kiệm được 3 đô. Tôi đâu có nhận ra được." Bobby trả lời "Đúng, anh không nhận ra được nhưng những đứa trẻ này nhận ra được."
Trong mọi lúc, nhất là những lúc khó khăn, khi mà đạo đức trở nên quan trọng hơn tất cả, bạn hãy làm sao để trở thành gương mẫu cho mỗi người bạn đang cũng làm việc và cùng sống.
Back to top Go down
đờithừa
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
đờithừa


Posts : 291
Join date : 2008-03-14

TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Empty
PostSubject: Re: TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm)   TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Icon_minitimeTue Mar 18, 2008 9:58 pm

Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học. Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé và cậu rất xấu hổ về vẻ bề ngoài của mẹ mình. Mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp, có một vết sẹo lớn che gần toàn bộ mặt bên phải của cô. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi mẹ mình tại sao bị vết sẹo lớn vậy.
Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp tự nhiên của người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn xấu hổ và giấu mình vào một góc tránh mặt mọi người. Ở đó, cậu bé nghe được mẹ mình nói chuyện với cô giáo.
"Làm sao chị bị vết sẹo như vậy trên mặt?" Cô giáo của cậu hỏi.
Người mẹ trả lời, "Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên. Mọi người đều sợ không dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá cao, và thế là tôi chạy vào. Khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống người nó và tôi vội vàng lấy mình che cho nó. Tôi bị đánh đến ngất xỉu nhưng thật là may mắn là có một anh lính cứu hỏa đã vào và cứu cả hai mẹ con tôi." Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt. "Vết sẹo này không chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc về điều mình đã làm."
Đến đây, cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía mẹ, nước mắt lưng tròng. Cậu bé ôm lấy mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành cho mình. Cậu bé nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó.
Back to top Go down
Linh_Kid
Senior
Senior
Linh_Kid


Posts : 230
Join date : 2008-03-14
Age : 34
Location : Gia Lâm City

TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Empty
PostSubject: Re: TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm)   TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Icon_minitimeTue Mar 18, 2008 10:50 pm

chuyện cảm động quá..... mún khóc quá aaaaaaaaaaa Sad(
Back to top Go down
http://360.yahoo.com/boy_8x_2611
Gomu
Junior
Junior
Gomu


Posts : 96
Join date : 2008-03-15
Age : 35
Location : Võ đường kendo

TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Empty
PostSubject: Re: TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm)   TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Icon_minitimeWed Mar 19, 2008 9:11 pm

seo KCT dạo này già đời thế hả
mới hum trước còn ngâm thơ tếu cho a e
h đã chuyển wa viết chuyện đạo lý cho trẻ con vậy trời
tính thay đổi số phận kiếp CT hả
Back to top Go down
đờithừa
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
đờithừa


Posts : 291
Join date : 2008-03-14

TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Empty
PostSubject: Re: TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm)   TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Icon_minitimeWed Mar 19, 2008 10:34 pm

Gomu wrote:
seo KCT dạo này già đời thế hả
mới hum trước còn ngâm thơ tếu cho a e
h đã chuyển wa viết chuyện đạo lý cho trẻ con vậy trời
tính thay đổi số phận kiếp CT hả

Trước tới giờ em vẫn thế.....em là người sống nội tâm mà lol! lol! lol!

p/s:Bọn trẻ bây giờ láo lắm...hôm trứơc em xuýt chết vì bọn choai choai này đấy ạ
Back to top Go down
đờithừa
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
đờithừa


Posts : 291
Join date : 2008-03-14

TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Empty
PostSubject: Re: TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm)   TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Icon_minitimeWed Mar 19, 2008 11:41 pm

Người Bạn

Dan Clark

Người chủ tiệm treo tấm bảng "Bán Chó Con" lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như vậy luôn hấp dẫn các khách hàng nhỏ tuổi. Ngay sau đo,ù có một cậu bé xuất hiện. "Chú bán mấy con chó này với giá bao nhiêu vậy?" cậu bé hỏi.
Ông chủ trả lời "Khoảng từ $30 cho tới $50."
Cậu bé móc trong túi ra một ít tiền lẻ. "Cháu có $2.37," cậu nói, "cháu có thể coi chúng được không?"
Người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo. Từ trong cũi chạy ra chó mẹ Lady cùng với năm cái nắm lông be bé xinh xinh chạy theo. Một con chó con chạy cà nhắc lết theo sau. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó nhỏ bị liệt chân đó "Con chó con này bị làm sao vậy?"
Người chủ giải thích rằng bác sĩ thú y đã coi và nói rằng con chó con bị tật ở phần hông. Nó sẽ bị đi khập khiễng mãi mãi. Nó sẽ bị què mãi mãi. Đứa bé rất xúc động. "Cháu muốn mua con chó con đó."
Người chủ nói rằng "Chắc là cháu không muốn mua con chó đó đâu, còn nếu cháu muốn nó thì chú sẽ cho cháu luôn."
Cậu bé nổi giận. Cậu nhìn thẳng vào mắt của người chủ, và nói rằng "Cháu không muốn chú cho cháu con chó con đó. Nó xứng đáng như bất kỳ con nào khác và cháu sẽ trả cho chú đủ giá tiền cho nó. Thật ra, cháu sẽ đưa cho chú $2.37 bây giờ và 50cent mỗi tháng cho đến khi cháu trả đủ số tiền."
Người chủ phản đối "Cháu đâu có muốn mua con chó đó. Nó sẽ chẳng bao giờ có thể chạy được và chơi với cháu như những con chó con khác."
Nghe vậy, cậu bé cúi xuống và kéo ống quần lên để lộ ra một chân bị vặn vẹo, teo quắt và phải có hệ thống thanh giằng chống đỡ. Cậu nhìn lên người chủ và nói rất khẽ "Vâng, cháu cũng không có chạy được, và con chó nhỏ đó cần một người có thể hiểu được nó!"
Back to top Go down
đờithừa
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
đờithừa


Posts : 291
Join date : 2008-03-14

TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Empty
PostSubject: Re: TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm)   TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Icon_minitimeThu Mar 20, 2008 9:03 pm

Phục thù



Hồ Thủy Giang



Hai cô gái cùng rất đẹp. Một cô nổi trội hơn chút ít nhờ gương mặt nhẹ nhõm, tươi như hoa. Nếu chỉ có vậy thì cũng chẳng có gì để bàn. Đằng này, hai cô cùng yêu đắm đuối một chàng. Dĩ nhiên chàng đó thật điển trai và tài giỏi.


Ở cái thị xã nhỏ như bàn tay này hẳn cũng chỉ có vài chàng trai như thế. Kết cục, cô có gương mặt tươi như hoa đã thắng cuộc. Ngày cưới của họ được tổ chức sau đó ít ngày. Ngày cưới của cô này đã trở thành đám tang tinh thần của cô kia. Cô gái thua cuộc không đi dự lễ cưới. Ngày hôm đó cô khóa trái cửa, ở lì trong phòng. Cô lấy con dao nhọn khắc vào cái chân đèn bằng gỗ cẩm lai hai chữ: Phục thù. Đáng sợ thật ! Sự phục thù của đàn bà sẽ chẳng ai lường trước được điều gì. Đón đường đón chợ, dao phay, đòn gánh, tạt axít, đánh thuốc độc, thậm chí bắt cóc con tin. Trời ơi ! Khi cơn tam bành của họ nổi lên thì không chuyện gì họ từ nan. Khiếp đảm quá ! Khi tình địch đã khắc cốt ghi xương hai tiếng "Phục thù" thì hãy dè chừng.

Một năm. Hai năm. Rồi năm năm. Vẫn chưa động tĩnh gì. Có vẻ như con hổ mang, con sói xám còn đang thu mình mai phục. Cô gái mặt hoa đã lần lượt sinh ba đứa con. Cô gái kia vẫn chưa hề tung ra một miếng đòn nào. Kể cũng lạ. Cô ta đã quên thù cũ hay là đang giấu mình trong lối chơi hiểm độc ? Việc này không ai đoán nổi. Có một điều mà tất cả mọi người đều thấy là mặc dù không ít những kẻ đến quỳ thụp xuống dưới chân cô để cầu hôn nhưng lòng cô thì vẫn giá băng. Hình như điều cô quan tâm nhất chỉ là những bài thể dục mạnh ở nhà thi đấu. Cô tập không bỏ buổi nào, nắng cũng như mưa. Sức lực của cô ngày một sung mãn trông thấy. Vâng ! Sức lực ! Điều hết sức cần thiết cho một kẻ đang nuôi chí phục thù rửa hận.

Mười năm trôi qua. Vẫn chưa hề động tĩnh. Bây giờ ngoài việc luyện tập cơ bắp để có một cơ thể nở nang săn chắc, cô còn tìm đọc rất nhiều sách về tâm sinh lý con người. Hỡi ôi ! Thật đáng gờm cho kẻ mang chí phục thù mà lại văn võ song toàn như cô. Mà hình như không chỉ có thế, cô còn quan tâm thường xuyên đến cả sắc đẹp của mình nữa. Nào củ đậu, dưa leo, sữa tắm... Không có thứ gì là cô không sử dụng để làm cho làn da tươi tắn mịn màng. Quả là ở cô có nhiều bí ẩn khôn lường.



Lâu quá, đúng vào cái lúc mọi người đã tưởng rằng cô nản chí thì buổi sớm hôm ấy cô vùng dậy. Cô lấy tay phủi lớp bụi bám vào hai chữ "phục thù" trên cái chân đèn. Một lúc sau, cô đi tới bàn trang điểm. Cô thoa phấn, kẻ mày, đánh môi rất kỹ. Người phụ nữ nào mà chẳng vậy. Dù có chuẩn bị dao búa trong huyết chiến, thậm chí dù biết sẽ phải chết thì họ vẫn điểm tô nhan sắc để được chết đẹp. Âu cũng là một ưu điểm mà có lẽ cánh mày râu còn lâu mới có được.



Đã vào tuổi "băm" mà trông cô rực rỡ như một ngôi sao màn bạc. Cơ thể cô lại cân đối và dũng mãnh như một nữ cầu thủ bóng chuyền. Một nhà tâm lý học đã từng nói người phụ nữ đẹp nhất không phải ở tuổi dậy thì mà chính là ở tuổi ba lăm quả là quá chính xác đối với cô trong lúc này.



Cô bỏ mấy thứ vào cái sắc rồi đi ra cửa, nhằm hướng nhà vợ chồng cô gái mặt hoa bước tới.

Cô bấm chuông.
Cửa mở.

Chủ nhà vô tư dẫn cô vào nhà.
Cô nhún nhảy bước, mặt mày tươi tỉnh như không có chuyện gì.


Vợå chồng cô mặt hoa hình như đang thu dọn đống rác rưởi mà cả tuần qua bận rộn họ không kịp động tay. Cô nhếch mép cười khi nhìn thấy khuôn mặt lốm đốm tàn nhang bắt đầu chảy xệ của bà chủ nhà. "Nào, vẻ mặt tươi như hoa của mày biến đâu rồi ?" - Cô thầm đắc chí.

Cô gái tiến đến ngồi cạnh bà chủ mặt hoa. Ông chủ thì ngồi ngay đối diện.



- Dạo này sống khá chứ ? - Khách quay sang khẽ hỏi.



- Cũng... tạm... nhưng... - Bà chủ ấp úng.



Chủ, khách ngồi đã yên vị. Cô gái ngước cặp mắt đen đến nao lòng đưa về phía ông chủ làm gã cứ ngồi đực mặt ra. Giời ơi ! Sao lại có cặp mắt tình tứ đến thế, cứ như thiêu, như đốt. Mắt của vợ gã bây giờ chỉ còn một màu tối xám và nhoèn gỉ thôi. Kìa ! Cô gái còn cười với gã nữa chứ. Gã sực nhớ là ngày xưa cô ấy cũng từng mê mình. Cặp môi dày của gã run lên bần bật. "Sao cô ta còn đẹp đến mê mẩn thế nhỉ. Thân thể cứ săn chắc như thiếu nữ" - Gã thầm rên lên.



Suốt gần nửa giờ đồng hồ, gã chỉ nhìn dán vào mỹ nhân chứ chẳng dành một giây khắc nào cho cái cơ thể đang ọp ẹp của cô vợ đã ba con của gã. Đúng là một con công và một con gà mái già đứng bên nhau. Mỗi lúc mặt gã lại thêm nghệt ra như ngỗng... Cô gái nhìn vẻ mặt si tình của gã đàn ông, bật cười thành tiếng. Tiếng cười như muốn nói rằng: "Anh đã thấy chưa ? Đã thấy tôi là thế nào chưa ? Thế mà ngày ấy anh đã chọn nó chứ không chọn tôi. Đại ngu. Bây giờ thì cứ việc rỏ dãi ra nhé".

Một lúc sau, cô gái cầm cái sắc đứng dậy. Cô hít hà một cách khoan khoái. Cô sung sướng đến đỏ bừng mặt. "Chà ! Thôi thế là đủ. Quá đủ !" - Cô thầm kêu lên đắc chí.

Cô vếch mặt chào hai vợ chồng rồi ngúng nguẩy ra về.

Tới nhà, việc đầu tiên là cô ném cái chân đèn có khắc hai chữ "Phục thù" vào bếp than. Thế là xong. Hơn mười năm nung nấu cho một cuộc phục thù, cô chính là người chiến thắng. Cô hả hê phấn chấn, luôn mồm nói đi nói lại mấy câu: "Đã đời quá đi mất ! Đã quá !".
Back to top Go down
đờithừa
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
đờithừa


Posts : 291
Join date : 2008-03-14

TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Empty
PostSubject: Re: TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm)   TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Icon_minitimeFri Mar 21, 2008 6:25 pm

Những lời nói của bạn

Trên đường về nhà hôm qua, tôi bật đài trên xe ô tô để nghe bản tin Chicago. Tôi nhận ra ngay rằng giọng của phát ngôn viên nghe rất buồn. Một vụ tai nạn máy bay đã xảy ra ở phía bắc Chicago. Và Bob Collins, phát ngôn viên của bản tin buổi sáng đã mất trong vụ tai nạn!
Tối hôm đó, tôi lại nghe đài, tưởng nhớ con người được rất nhiều người yêu quý ấy. Trên đài, họ kể rất nhiều câu chuyện về vuộc đời của Bob, mô tả ông như một người bạn hoàn hảo, một người đã sống vì mọi người. Tôi càng nghe những câu chuyện về việc Bob có ảnh hưởng đến những người xung quanh ông như thế nào, tôi càng cảm thấy chán nản. Tại sao?
Bởi vì tôi muốn biết, tại sao con người chúng ta luôn chờ đến lúc ai đó mất đi, trước khi chúng ta nói là chúng ta yêu quý họ đến mức nào! Tại sao chúng ta cứ chờ đến lúc họ không nghe được nữa, trước khi chúng ta nói cho họ biết rằng họ có ý nghĩa với chúng ta ra sao? Tại sao chúng ta luôn phải chờ đến lúc mọi việc đã quá muộn, trước khi chúng ta nhắc đến những phẩm chất tốt của một con người? Tại sao chúng ta lại ca ngợi hết lời một ai đó sau khi họ đã đi tới cõi vĩnh hằng?
Lúc đó thì còn có ích gì nữa?
Chúng ta kể lại những kỷ niệm, và chúng cười, khóc, nhớ về cuộc đời của người đã khuất. Đúng, điều đó giúp chúng ta vượt qua được nỗi đau khổ mất đi một người có ý nghĩa quan trọng, đặc biệt với chúng ta. Nhưng khi we trìu mến nhớ lại về con người đó, những hồi tưởng và lời nói của we đều ko thể đến tai con người cần được nghe nhất!
Giá như con người được nghe n~ câu chuyện và biết được rằng họ đã làm được điều gì đó cho người khác. Và tất cả n~ điều đó phải sảy ra trước khi ng` đó đi vào cõi hư vô. Và khi giây phút cuối cùng của ng` đó đến, we có thể nói lời từ biệt, và biết rằng họ chắc chắn hiểu, là mọi người luôn yêu thương họ.
Back to top Go down
đờithừa
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
đờithừa


Posts : 291
Join date : 2008-03-14

TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Empty
PostSubject: Re: TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm)   TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Icon_minitimeSat Mar 22, 2008 8:05 pm

John Wayne Schlatter

"Tại sao chúng em phải học tất cả những điều ngu ngốc này?"
Trong tất cả những câu hỏi và phản đối mà tôi đã nghe từ học trò của mình suốt bao nhiêu năm dạy học đây là câu mạnh nhất. Tôi trả lời học trò của mình bằng một câu chuyện sau.

Một đêm, một đám người du mục chuẩn bị nghỉ đêm giữa đồng thì bất ngờ họ thấy mình bị bao quanh bởi một luồng sáng. Họ tin là thiên thần đang đến với họ. Họ chờ đợi với niềm tin rằng thiên thần sẽ nói cho họ những điều quan trọng chỉ dành riêng cho họ thôi.
Một giọng nói vang lên "Hãy nhặt tất cả những viên sỏi xung quanh. Bỏ chúng vào trong túi mang theo bên mình. Hãy đi một ngày và đêm mai các anh sẽ thấy vui mừng và cả nỗi buồn."
Sau khi thiên thần biến mất, những người du mục ngạc nhiên và thất vọng. Họ chờ đợi một sự khám phá lớn, những bí mật giúp họ trở nên giàu có, mạnh khỏe và làm bá chủ thế giới. Nhưng thay vào đó họ chỉ phải làm một việc cỏn con không có ý nghĩa gì cả. Dẫu sao, nghĩ đến lời nói của thiên thần, mỗi người cũng nhặt vài viên sỏi rồi bỏ vào túi dù không hài lòng chút nào.
Đi suốt một ngày, khi đêm đến họ dừng chân cắm trại. Mở túi ra họ thấy những viên sỏi đã trở thành những viên kim cương. Họ vui mừng vì có kim cương, nhưng cũng buồn tiếc đã không lấy thêm vài viên sỏi nữa.

Tôi có một học trò, tên Alan, từ thời kỳ đầu tiên đi dạy học đã chứng minh chuyện trên là sự thật. Khi Alan học lớp 8, cậu bé này rất giỏi "gây chuyện" và hay bị đuổi học. Cậu ta đã trở thành một tên "anh chị" trong trường và trở thành bậc thầy về "chôm chỉa".
Mỗi ngày tôi cho học trò học thuộc lòng những câu danh ngôn. Khi điểm danh, tôi đọc đoạn đầu của một câu danh ngôn. Để được điểm danh, học trò phải đọc nốt phần cuối của câu danh ngôn.

"Alice Adams - Không có thất bại ngoại trừ..."
"'Không tiếp tục cố gắng', em có mặt thưa thầy Schlatter."
Như vậy đến cuối năm, những học trò của tôi nhớ được khoảng 150 câu danh ngôn.
"Nghĩ bạn có thể, nghĩ bạn không thể - cách nào cũng đúng!"
"Nếu bạn thấy chướng ngại, bạn đã rời mắt khỏi đích đến."
"Người cay độc là người biết giá cả mọi thứ nhưng chẳng biết giá trị của cái gì cả."
Và tất nhiên câu danh ngôn của Napoleon Hill "Nếu bạn nghĩ ra nó, và tin vào nó, bạn có thể đạt được nó."
Alan là người phản đối nhiều nhất về cách học này - một ngày kia cậu bị đuổi khỏi trường và biến mất suốt năm năm. Một ngày nọ, cậu ta gọi điện thoại cho tôi. Cậu vừa được bảo lãnh ra khỏi trại cải tạo.
Sau khi cậu ta bị ra tòa và cuối cùng bị chuyển đến trại cải tạo trẻ vị thành niên vì những điều mình đã làm, cậu ta chán ghét chính bản thân mình và cậu đã lấy dao cạo cắt cổ tay mình.
Cậu kể "Thầy có biết không, em nằm đó khi mà sự sống đang chảy ra khỏi thân thể em, em chợt nhớ đến một câu danh ngôn thầy đã bắt em chép đi chép lại 20 lần một ngày. "Không có sự thất bại trừ việc không tiếp tục cố gắng." Và đột nhiên em thấy nó có ý nghĩa. Nếu em còn sống, em không thất bại, nhưng nếu em để cho mình chết, em sẽ thất bại hoàn toàn. Vì thế với sức lực còn lại em gọi người tới cứu và bắt đầu một cuộc sống mới."
Khi cậu nghe câu danh ngôn đó, nó là viên sỏi. Khi cậu cần một chỉ dẫn vào thời điểm quan trọng của cuộc đời, nó trở thành viên kim cương. Và như tôi nói với bạn, hãy tìm cho mình thật nhiều viên sỏi, và bạn sẽ nhận được những viên kim cương.
Back to top Go down
đờithừa
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
đờithừa


Posts : 291
Join date : 2008-03-14

TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Empty
PostSubject: Re: TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm)   TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Icon_minitimeSun Mar 23, 2008 10:32 pm

Chuyện cười và đời sống hàng ngày

Một cô gái trẻ di nghỉ hè tại một làng quê. Một hôm, cô mang theo dồ nghề dể câu cá nhung chẳng câu duợc con cá nào. Chán nản, cô tìm một góc yên tinh dể dọc sách. Ðang dọc, bất ngờ một viên cảnh sát xuất hiện và nói:
- Cô bị phạt vì dã câu cá tại vùng cấm!
- Nhung tôi chua câu duợc con nào! - cô gái lý sự.
- Cô vẫn bị phạt vì dù sao cô cung dang có dủ dồ nghề bên mình.
- Nếu thế thì tôi cung tố cáo ông dịnh cuỡng dâm tôi.
- Nhung tôi có làm gì cô dâu !
- Ðúng! Nhung dù sao ông cung dang có dầy dủ dụng cụ bên mình". (Tuần san SGGP Thứ bảy, 18.11.2000).

Mẩu chuyện trên có lẽ duợc suu tầm từ báo chí phuong Tây, nhung nguyên mẫu của nó lại là một chuyện có thật dã xảy ra ở Trung quốc vào thời Tam quốc, cách nay gần 1800 nam. Chuyện nhu sau:

Khoảng nam 207, Luu Bị dang dóng quân ở Tân Dã (Hà Nam). Nam ấy gặp phải hạn hán, thóc cao gạo kém, dân dịa phuong không dủ gạo dể an, nhung một số nguời vẫn dùng gạo dể nấu ruợụ Luu Bị ra lệnh nghiêm cấm nấu ruợu, ai vi phạm sẽ bị phạt rất nặng. Những ai tàng trữ dụng cụ nấu ruợu trong nhà cung bị phạt, dù không bắt quả tang họ có nấu ruợu. Một số nguời cảm thấy hình phạt trên hoi phi lý, nhung không tiện can gián. Duy chỉ có Giản Ung - một muu si của Luu Bị - vốn có tính khôi hài, dã góp ý với Luu Bị một cách rất dộc dáo.

Hôm nọ, Luu Bị cùng Giản Ung và một số tùy tùng di tuần sát trong quận. Gặp một nguời dàn ông và một phụ nữ dang di trên duờng, Giản Ung nói với Luu Bị:
- Hai nguời này sắp làm việc gian dâm, xin hãy mau bắt lấy!
Luu Bị ngạc nhiên, hỏi:
- Sao tiên sinh dám nói chắc nhu thế?
Giản Ung trả lời tỉnh queo:
- Chẳng phải bọn họ dều có dụng cụ gian dâm cả dó sao. Việc này có khác chi xử tội nguời có dồ nghề nấu ruợu.
Luu Bị cuời xòa, bèn ra lệnh bỏ "tội phỏng doán nấu ruợu", chỉ khi nào bắt quả tang mới phạt.

Chúc vui
Back to top Go down
.::JODY::.
Modorator
Modorator
.::JODY::.


Posts : 228
Join date : 2008-03-14
Location : hỏi làm đếch j...........

TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Empty
PostSubject: Re: TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm)   TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Icon_minitimeMon Mar 24, 2008 10:08 am

Khánh ơi... ngày xưa ông học chuyên văn Hà Đông à...................... Question
Back to top Go down
http://360.yahoo.com/hellangel4389
đờithừa
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
đờithừa


Posts : 291
Join date : 2008-03-14

TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Empty
PostSubject: Re: TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm)   TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Icon_minitimeMon Mar 24, 2008 10:38 am

.::JODY::. wrote:
Khánh ơi... ngày xưa ông học chuyên văn Hà Đông à...................... Question

Lớp tôi vốn cạnh lớp chuyên văn...
Hai lớp bên nhau ....
.........................buổi ngóng chờ
Tình yêu bắt đầu bên ô cửa...
...Cô bé chuyên văn...
..........................chút dại khờ..!!!
Back to top Go down
.::JODY::.
Modorator
Modorator
.::JODY::.


Posts : 228
Join date : 2008-03-14
Location : hỏi làm đếch j...........

TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Empty
PostSubject: Re: TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm)   TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Icon_minitimeMon Mar 24, 2008 11:01 am

No suýt chết sặc kem
Back to top Go down
http://360.yahoo.com/hellangel4389
đờithừa
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
đờithừa


Posts : 291
Join date : 2008-03-14

TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Empty
PostSubject: Re: TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm)   TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Icon_minitimeMon Mar 24, 2008 11:12 am

.::JODY::. wrote:
No suýt chết sặc kem

Kem mình ăn ...chiêù ngày xưa...hai đứa...
Đi bên nhau những...trưa nắng ngày hè..
Bởi tình yêu đâu phải như ...kem quế...
Khi xa nhau...tan chảy...
...............................dưới nắng hè....!!!
Back to top Go down
đờithừa
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
đờithừa


Posts : 291
Join date : 2008-03-14

TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Empty
PostSubject: Re: TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm)   TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Icon_minitimeMon Mar 24, 2008 11:54 pm

SHMILY

Ông bà tôi đã cưới nhau được hơn nửa thế kỷ và họ cứ luôn hay chơi một trò đặc biệt của họ hằng ngày. Mục tiêu của trò chơi là một người phải viết từ "shmily" ở một bất ngờ quanh nhà, còn người kia sẽ đi tìm.

Ông bà bôi từ đó lên gờ cửa sổ. Nó được viết lên hơi nước còn đọng lại trên gương sau vòi nước nóng. Thậm chí, có lần bà còn lật từng tờ của tập giấy nháp trên bàn để tìm thấy "shmily" trên tờ cuối cùng. Những mảnh giấy nhỏ với chữ "shmily" được viết nguệch ngoạc được tìm thấy khắp nơi, có khi được nhét vào trong giày hoặc dưới gối. Từ "shmily" bí ẩn này gần như trở thành một phần trong ngôi nhà của ông bà tôi, cũng giống như đồ đạc vậy.


Thái độ hoài nghi và sự thực dụng ngăn cản tôi tin vào tình yêu nồng nàn và lâu dài. Cho đến khi tôi khám phá được "trò chơi" của ông bà tôi.


"Trò chơi" đi tìm từ "shmily" cứ tiếp diễn, cho đến khi bà bị bệnh ung thư. Bà yếu dần và không rời khỏi giường được nữa. Và một ngày kia, tất cả chúng tôi đều phải đối diện với một thực tế đau lòng: Bà mất. "Shmily" được viết nguệch ngoạc bằng màu vàng trên một dải lụa hồng đặt cạnh giường bà vào hôm bà mất. Khi tất cả họ hàng và những người quen biết đã đi về, ông tôi lại gần giường bà nằm và bắt đầu hát cho bà nghe. Giọng ông khàn và nghẹn.


Tôi không bao giờ quên được khoảnh khắc ấy. Vì tôi biết tôi đã được chứng kiến một tình yêu không bao giờ chết.


Tôi hỏi ông tôi, sau bao nhiêu năm, rằng "shmily" có nghĩa là gì. Và lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tôi được biết "shmily" đơn giản là " See how much I love you".
Back to top Go down
đờithừa
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
đờithừa


Posts : 291
Join date : 2008-03-14

TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Empty
PostSubject: Re: TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm)   TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Icon_minitimeThu Mar 27, 2008 10:13 pm

Hoàng tử và công chúa

Theo "chuyện ngày nay", có một hoàng tử, do có những lời lẽ thiếu lễ phép, đã bị một giáo sĩ có quyền năng phi thường phù phép. Hoàng tử bị nhốt trong một cung điện và chỉ được nói một từ mỗi năm. Tuy nhiên, hoàng tử có thể "tiết kiệm" bằng cách nếu chàng không nói từ nào trong suốt một năm thì năm tiếp theo sẽ được nói 2 từ. Tất nhiên, chẳng hề có bút và giấy trong cung điện.
Cùng trong cung điện còn có một nàng công chúa xinh đẹp. Nàng là một con người dễ thương với mái tóc màu bạch kim. Hoàng tử đã nhanh chóng phải lòng cô gái hoàn hảo này. Chàng cố để cảm xúc của mình kìm nén lại trong 2 năm, không nói gì để có thể nhìn vào mắt công chúa mà nói 2 từ "Em yêu!".
Hết 2 năm, hoàng tử nghĩ lại và muốn nói với công chúa cả câu 5 từ: "Em yêu, I love you". Do đó chàng cố kiên nhẫn thêm 3 năm nữa.
Qua 3 năm, hoàng tử nhận ra rằng chàng muốn cưới công chúa. Chàng quyết định chờ thêm 4 năm nữa để nói một câu 9 từ : "Em yêu, I Love you, em cưới anh nhé?".
Cuối cùng, sau 9 năm chờ đợi, hoàng tử tin rằng cơ hội đã đến. Hôm ấy, thấy công chúa đang đứng tựa vào lan can trên sân thượng và trông có vẻ rất vui vẻ, sau khi đã cân nhắc, suy nghĩ, hoàng tử đến gần, quỳ xuống trước mặt công chúa, cầm tay cô lên, nhắm mắt và nói ra điều đã ấp ủ bao lâu:
- Em yêu, I love you, em cưới anh nhé!
Công chúa tỏ vẻ hơi ngạc nhiên. Cô từ từ rút dây nghe của cái headphone ra khỏi đôi tai xinh xắn, và hỏi:
- Excusme, pardon?
Back to top Go down
đờithừa
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
Một người gắn bó và đang xây dựng classF01c ngày một tốt đẹp hơn.
đờithừa


Posts : 291
Join date : 2008-03-14

TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Empty
PostSubject: Re: TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm)   TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Icon_minitimeFri Mar 28, 2008 10:40 pm

Trong mùa hè giữa năm thứ nhất và năm thứ hai đại học, tôi được mời vào làm phụ trách một trại hè cho học sinh trung học thuộc một trường đại học ở Michigan. Tôi đã từng tham gia rất nhiều hoạt động của trại nên tôi nhận lời ngay lập tức.
Một giờ sau khi tôi bắt đầu ngày đầu tiên ở trại hè, giữa một đám ồn ào hỗn loạn các anh phụ trách và học sinh, tôi nhận ra một cậu bé ở dưới bóng cây. Cậu rất nhỏ bé và gậy guộc. Rõ ràng việc cậu đang mất tự nhiên và xấu hổ rụt rè càng làm cho cậu trở nên yếu đuối, mỏng manh. Chỉ 50 bước gần đó, 200 trại viên đang hăm hở rượt đuổi, chơi đùa, và gặp gỡ lẫn nhau như đã thân nhau từ lâu lắm chứ không phải chỉ mới quen. Nhưng cậu bé dưới bóng cây dường như đang ở một thế giới khác. Vẻ cô đơn đến tột độ của cậu đã làm tôi khựng lại, nhưng nhớ lại lời những anh chị phụ trách lớn tuổi hơn rằng phải chú ý đến các trại viên có vẻ tách biệt ra, thế là tôi bước đến.
Đến gần cậu bé, tôi nói "Chào em, anh tên là Kevin. Anh là một trong các phụ trách ở đây. Anh rất vui được gặp em. Em khỏe không vậy?" Với một giọng nói run run bẽn lẽn, cậu bé cố sức trả lời, "Dạ em bình thường." Tôi nhẹ nhàng hỏi cậu rằng cậu muốn tham gia những sinh hoạt và gặp các bạn bè mới không. Cậu trả lời nhỏ "Dạ không, em không thích lắm."
Tôi có thể cảm nhận được rằng cậu đang ở trong một thế giới hoàn toàn riêng tư. Trại hè quá mới, quá xa lạ đối với cậu. Nhưng bằng cách nào đó, tôi cũng biết rằng cũng không nên ép cậu bé. Cậu không cần một lời cổ vũ, cậu cần một người bạn. Sau một lúc lâu im lặng, câu chuyện của chúng tôi chấm dứt.
Sau bữa trưa ngày thứ hai, tôi hét bể cuống họng của mình để điểu khiển cả trại hát. Tất cả trại đều tham gia hăm hở. Ánh mắt tình cờ xuyên qua đám đông ồn ào lộn xộn và thấy hình ảnh cậu bé đó đang ngồi một mình, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi suýt nữa đã quên mất lời bài hát đang phải hướng dẫn. Khi lại có cơ hội gặp cậu bé, tôi cố thử một lần nữa, với những câu nói hệt như trước "Em có khỏe không? Em có sao không?" Và cậu bé lại trả lời "Dạ vâng, em khỏe. Em chỉ chưa quen thôi." Khi tôi rời nơi cậu bé ngồi, tôi hiểu rằng để cậu bé hòa đồng phải tốn nhiều thời gian và công sức hơn tôi tưởng – dù tôi không biết rằng tôi và cậu bé có thể cởi mở được với nhau hay không nữa.
Vào buổi tối hôm đó khi họp với những người phụ trách của trại, tôi kể ra những điều lo lắng của mình về cậu bé. Tôi giải thích cho các bạn phụ trách ấn tượng của tôi về cậu bé, yêu cầu họ chú ý và dành thêm thời gian cho cậu nếu có dịp.
Những ngày ở trại trôi qua nhanh hơn tôi tưởng. Thật là tiếc, nhưng rồi đêm cuối cùng ở trại cũng đến và tôi đang theo dõi "bữa tiệc chia tay". Các học sinh đang tận hưởng những giây phút cuối cùng của mình với các "bạn tốt nhất" của họ - những người bạn mà có thể họ sẽ chẳng bao giờ gặp lại.
Ngắm nhìn các trại viên cùng nhau chia sẻ những giây phút cuối bên nhau, tôi bất ngờ thấy được một hình ảnh mà sẽ lưu mãi trong cuộc đời tôi. Cậu bé mà từng ngồi một mình dưới gốc cây đó đang làm một điều kỳ diệu. Cậu đang chia xẻ cùng hai cô bé khác những món quà lưu niệm. Tôi nhìn cậu đang có nhưng giây phút thân mật đầy ý nghĩa với những người mà cậu chưa bao giờ gặp chỉ mấy ngày trước đó. Tôi không thể tin nổi đó chính là cậu bé dưới bóng cây.
Vào một đêm tháng 10 năm đó, tiếng chuông điện thoại kéo tôi ra khỏi cuốn sách hóa học. Giọng một người lạ, rất nhẹ nhàng và lịch sự hỏi tôi "Dạ có phải là anh Kevin không ạ?"
"Dạ chính là tôi, xin lỗi ai đầu dây đó ạ?" "Tôi là mẹ của Tom Johnson. Cậu có nhớ Tommy từ trại hè không ạ?" Cậu bé dưới bóng cây! Làm sao tôi có thể quên được? "Dạ cháu nhớ rồi," tôi nói. "Cậu bé rất dễ thương. Bây giờ cậu bé ra sao ạ?"
Chợt lặng đi một hồi lâu, sau đó bà Johnson nói,”Tuần này trên đường từ trường về, Tommy của tôi đã bị một chiếc xe đâm phải… Tommy đã không còn nữa rồi” Bàng hoàng, tôi chia buồn cùng bà mẹ.
"Tôi muốn gọi cho cậu," bà ta nói, "bởi vì Tommy nhắc đến cậu nhiều lần. Tôi muốn cậu biết rằng nó đã trở lại trường mùa thu rồi như một con người mới. Nó đã có nhiều bạn mới. Kết quả học tập lên cao. Và nó còn hò hẹn với bạn gái vài lần nữa. Tôi chỉ muốn cám ơn cậu đã làm cho Tom thay đổi như vậy. Những tháng cuối cùng là khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời nó."
Vào lúc đó tôi đã nghiệm ra: hãy dành sự quan tâm, đồng cảm, sẻ chia với mọi người quanh bạn. Bạn sẽ không thể ngờ được mỗi cử chỉ ần cần, chân thành của bạn có thể sẽ có ý nghĩa với người khác đến như thế nào đâu. Tôi kể lại chuyện này mỗi lần có dịp, và khi tôi kể xong, tôi thôi thúc người khác nhìn ra bên ngoài và tìm cho mình một "cậu bé dưới bóng cây".
Back to top Go down
Sponsored content





TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Empty
PostSubject: Re: TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm)   TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm) Icon_minitime

Back to top Go down
 
TRUYỆN ...(đọc và suy ngẫm)
Back to top 
Page 1 of 1
 Similar topics
-
» truy?n c??i
» truy?n Ki?u(m ton ni v? Vn)
» DU Meter - Qu?n l dung l??ng, ?o t?c ?? c?a ???ng truy?n Internet ......

Permissions in this forum:You cannot reply to topics in this forum
International Trainning Program :: Thể thao- Giải trí :: Sống mòn :: Văn học nghệ thuật :: Truyện-
Jump to: